Chuyên mục: Quân nhân trong khói lửa

Edit: Dương

[Phiên ngoại 1: Thời niên thiếu ấy]

Thành phố Tư Mao, tỉnh Vân Nam, bên trong thị khu, ánh nắng từ tầng một của tòa nhà cao tầng, chậm rãi leo lên phía trên.

Trong chăn, thật là ấm áp, một cục bông nhỏ mềm mại từ cuối giường chui ra ngoài, ló đầu ra nhìn, duỗi người, “Mẹ ơi, ba đâu rồi?”

Mẹ Du đang đứng ở trước gương chải đầu, bà cắn sợi dây chun, liếc nhìn cục bông nhỏ sau lưng, “Trong đội có nhiệm vụ, ba con trời chưa sáng đã đi rồi.”

Ừ???

Tại Tư trợn tròn hai mắt, bò xuống giường, lo lắng chạy tới, vẻ mặt căng thẳng nói, “Nhưng hôm nay là ngày bán hàng từ thiện, ba đã nói muốn đi cùng con đến trường học mà.”

Hoạt động bán hàng từ thiện tập thể lần đầu tiên của năm nhất tiểu học, mỗi ba mẹ đều cùng con đến tham dự.

Mẹ Du nghe vậy, cột chắc dây chun, khom lưng, sờ sờ gò má của Tại Tư, “Hôm nay mẹ cũng bận việc, không xin nghỉ được. Con đi hỏi xem anh trai có muốn đi không, nếu không thì trao đổi với thầy cô một chút, ba mẹ không tham gia được.”

Tại Tư tủi thân, rưng rưng nước mắt.

“Tại Tư ngoan, nhớ bảo anh trai đưa con đi học.” Nói xong, mẹ Du dịu dàng sờ sờ đầu cô bé, xách túi lên, đi tới cửa đổi giày.

Phòng ngủ rộng lớn chỉ còn lại một mình Tại Tư, phòng khách ngoài cửa càng lộ vẻ quạnh quẽ.

Cô lau nước mắt, suy nghĩ một chút, đi tới cửa phòng tắm, gõ cửa phòng màu gỗ, thanh âm yếu ớt.

“Anh ơi…”

Cánh cửa đóng chặt bỗng nhiên từ bên trong mở ra.

Chu Giác Sơn từ trên cao nhìn xuống, nhìn xuống cô hai giây, Tại Tư nháy mắt mấy cái, cũng ngửa đầu lên nhìn anh, chân anh còn chưa khỏe lại, hẳn là vừa mới gội đầu, tóc ướt nhẹp, giọt nước trên tóc ngắn màu đen lảo đảo muốn rơi xuống.

Chu Giác Sơn bị cô nhìn cảm thấy không quá dễ chịu, anh kéo khăn mặt treo ở trên cửa xuống, tùy tiện lau qua tóc, sau đó vắt khăn mặt trên vai, chống nạng, khập khiễng từng bước đi tới trong phòng nghỉ.

Tại Tư nhìn bóng lưng rộng rãi của anh, lo lắng đuổi theo.

“Tôi không thấy hứng thú với bán hàng từ thiện gì đó.”

Tiếng phổ thông của Chu Giác Sơn không được lưu loát, vừa mới học tiếng Trung không bao lâu, đem “không thấy hứng thú” nói thành “không thấy hứng thú” [1].

[1] Không có hứng thú, theo đúng ngữ pháp của tiếng Trung là 不感兴趣 [Bù gǎn xìng qù], nhưng Chu Giác Sơn lại nói là 无感兴趣 [Wú gǎn xìng qù].

Nói xong, để nạng xuống bên cạnh, tùy ý ngồi xuống trên giường trong phòng ngủ, tách hai chân, một tay lau tóc, đồng tử nhìn chằm chằm vào Tại Tư.

Tại Tư vành mắt phiếm hồng, bĩu môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, đi bộ từng bước nhỏ tiến đến trước mặt anh.

“Không được khóc.”

Chu Giác Sơn vừa dứt lời, Tại Tư nhào vào trong ngực anh, cô nghẹn giọng, nước mắt nước mũi đồng loạt điên cuồng lau trên quần áo của anh.

… Sáng sớm anh vừa mới thay áo sơ mi.

Chu Giác Sơn cúi đầu nhìn một chút, quả thực không nỡ, mà Tại Tư vẫn luôn ôm eo của anh nói cái gì cũng không buông tay, anh cũng không có biện pháp, chỉ có thể phối hợp khẽ kéo cánh tay của cô ra, vừa bất đắc dĩ lại buồn cười.

“Tại Tư, Tại Tư thật đáng thương, ba mẹ đều không ở đây, không có ai đi cùng Tại Tư đến ngày bán hàng từ thiện, các bạn học đều sẽ chê cười Tại Tư, anh trai, anh đừng bỏ Tại Tư lại, Tại Tư chỉ có anh trai nữa thôi.”

Tiểu nha đầu bình thường vẫn nghịch ngợm gây sự với anh, cũng nhiều ý đồ đen tối, thế nhưng mỗi khi đến thời khắc mấu chốt phải dùng tới Chu Giác Sơn, cô vẫn phản ứng rất nhanh, hành động rất rõ ràng.

“Anh trai, anh trai đi cùng em nha, anh trai là giỏi nhất, Tại Tư van cầu anh trai…”

Nói xong, Tại Tư bò lên trên người Chu Giác Sơn, cô cưỡi lên bắp đùi của anh, ngửa đầu, dùng hai cánh tay nhỏ bé trắng nõn bóp gò má của anh, dùng sức đem toàn bộ thịt trên mặt anh dồn vào một chỗ.

Cả khuôn mặt của Chu Giác Sơn đều bị bóp đến biến hình, anh bị ép buộc đến trề môi, rất muốn hỏi một câu, “Vậy trước kia tôi không ở đây thì thế nào?” Suy nghĩ một chút lại quên đi, cần gì tranh chấp với một đứa bé sáu tuổi.

Anh kéo tay của Tại Tư xuống, “Cùng đi với em!”

“Hihi… anh trai thật tốt! Anh trai, anh sẽ ở lại Trung Quốc đúng không? Anh sẽ mãi ở bên cạnh Tại Tư đúng không?”

Tại Tư ngây thơ cười xán lạn, ngồi ở trong ngực Chu Giác Sơn, khuỷu tay khoác lên xương quai xanh của anh, thân mật ôm cổ anh.

Chu Giác Sơn liếc nhìn cô một cái, không trả lời, đặt cô xuống.

“Em đi ra ngoài trước đi, anh phải thay quần áo.”

Tại Tư cúi đầu nhìn quần áo của anh đã sớm bị ướt nhẹp, nghe lời gật gật đầu, bò xuống giường, nghiêng hai tay, tung tăng đi về phía cửa.

Bỗng nhiên, cô quay đầu.

“Anh trai…”

Chu Giác Sơn trong nháy mắt kéo chặt dây thắt lưng vừa mới tháo ra, “Còn có việc?”

Tại Tư mím môi, hơi lúng túng dùng ngón tay gãi gãi đầu, cô nhìn mặt của Chu Giác Sơn, chậm rãi, tầm mắt nhìn xuống phía dưới… Một đôi mắt to sáng làm cho người ta tránh không kịp, lông mi dài khẽ động, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm giữa hai chân của Chu Giác Sơn.

Vừa nãy, hình như còn có vật gì đó…

“Cái đó là…”

“Em còn nhìn loạn thì anh không đi với em đâu!” Chu Giác Sơn chợt quay lưng về phía cô, hốt hoảng che kín phía dưới của mình.

Tại Tư nhỏ giọng nói “Xin lỗi”, vội vàng che miệng, xoay người chạy ra khỏi cửa.

Chu Giác Sơn hơi thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu, buông lỏng hai tay…

Thần bột [2] mà thôi, tiểu nha đầu không có kiến thức.

[2] Thần bột: hiện tượng chào cờ buổi sáng của nam giới =))))

Chu Giác Sơn cười nhạo, xoay người mở tủ quần áo, đưa tay cầm quần áo. Mới từ trên móc áo lấy xuống, đột nhiên quay đầu.

Ngẫm nghĩ hai giây, cuối cùng xác nhận không nhầm.

Không đúng…

Phía dưới của anh… Trước khi ra khỏi phòng tắm, hình như đã dựng một lần rồi…

[Phiên ngoại 2: Lần đầu quay lại Trung Quốc]

Vào sáng sớm mùa đông, vùng ngoại ô, ánh nắng bình minh trong veo nhàn nhạt, giữa núi rừng một làn mây mù xanh nhạt nhẹ nhàng lúc ẩn lúc hiện…

Trên giường đôi rộng rãi, có hai thân thể thon dài đan xen ở cùng một chỗ.

Giọng nói của người phụ nữ yểu điệu dễ nghe.

“A, chờ một chút, anh chậm một chút, đừng có gấp, chậm một chút mà…”

Chu Giác Sơn hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh vài giây, khóe miệng anh nhếch lên, bỗng nhiên vén chăn lên, cánh tay phải đỡ cánh tay trái, ngồi ở mép giường đi giày.

“Được rồi, đừng kêu nữa.”

Anh chỉ là băng bó lại vết thương một chút, anh cũng không kêu đau, cô vẫn luôn nằm ở bên cạnh ngước mắt nhìn, khẩn trương kêu cái gì mà nhẹ một chút.

Tại Tư khẽ hừ một tiếng, theo anh ngồi dậy.

“Không phải là em đau lòng cho anh sao.”

“Em càng gọi anh lại càng khẩn trương.”

Tại Tư bĩu môi, cố ý nói, “Vậy em cách xa anh một chút vậy!”

Nói xong, Tại Tư trực tiếp kéo chăn, che đầu và ngực của mình.

Trong phòng yên lặng hai giây, cô đương nhiên không tức giận thật, cả người trước sau giấu ở trong chăn, tròng mắt xoay tròn nhìn xung quanh.

Chu Giác Sơn đi giày xong, nhìn cô vẫn còn giấu mặt ở trong chăn, dáng dấp động tác kia, trái lại khiến anh không nhịn được cười.

Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cúi người, kéo một ít góc chăn.

Không khí hơi lạnh tràn vào trong chăn, Tại Tư vội vàng chui xuống phía dưới, một tay ôm đầu gối, đem bản thân cuộn tròn thành nhỏ nhất.

Anh cười cười, khuôn mặt với vào bên trong, “Được rồi, anh sai rồi.”

Tại Tư ngẩng đầu, hai khuôn mặt giấu ở trong chăn, anh thuận thế hôn lên môi của cô. Cảm xúc tê dại tinh tế khó nhịn, cũng tốt đẹp như lúc ban đầu vậy.

Đầu lưỡi anh tiến vào, tùy ý chọc ghẹo hàm răng của cô, Tại Tư ngượng ngùng, căng thẳng một hồi, Chu Giác Sơn không cho cô lùi bước, cuối cùng, cô không thể ngăn cản thế tấn công, lông mi dài khẽ động, ôm cổ của anh, khẽ đáp lại.

Một hồi lâu, cô thở hổn hển, lui ra ngoài trước.

Chu Giác Sơn xoa xoa khóe môi của cô, kéo cô lên, ngồi dựa vào đầu giường, Tại Tư nhắm mắt lại, rúc vào trong ngực Chu Giác Sơn, cảnh đẹp như tranh, lặng yên không một tiếng động, đều là dáng vẻ năm tháng yên tĩnh.

Một hồi lâu qua đi, cô ngước mắt, liếc nhìn anh một cái.

Chu Giác Sơn cúi mắt, giống như là đang hỏi cô làm sao, “Ừ?”

“Không có gì.”

Hai gò má cô ửng đỏ, giống như nhuộm lên màu hoa đào mê người. Sau khi trở về từ Myanmar, cô thường xuyên như thế này, thỉnh thoảng sẽ nhìn trộm anh, cô cũng không nói bản thân mình là làm sao.

Chân mày Chu Giác Sơn khẽ động.

“Tiểu hoa si.”

“Đúng nha, em chính là tiểu hoa si.” Tại Tư cô không cảm thấy hổ thẹn, ngược lại còn cảm thấy vinh quang, càng hận không thể để toàn thế giới đều biết.

Đã từng, cô cùng anh gánh vác trên người rất nhiều trách nhiệm, rất nhiều lời nói rất nhiều lời hứa hẹn cô cũng không dám nói, nhưng bây giờ, toàn bộ trở ngại đều không có, cô sống rất thẳng thắn vô tư, cô rất rõ tình cảm của mình với Chu Giác Sơn, càng không hề giấu diếm.

“Anh (哥)…”

“Ừ?”

Cô nháy nháy mắt, “Chúng ta kết hôn đi.”

Chu Giác Sơn khẽ cười một tiếng, bóp sống mũi của cô, “Nào có cô gái cầu hôn trước.”

“Em mặc kệ, em là nghiêm túc.” Tại Tư lập tức ngồi dậy, nâng gò má của Chu Giác Sơn. Cô mở to mắt, hai tay dùng sức bóp má anh, từ bé đến lớn, cái này là động tác cô thường dùng nhất với anh.

“Ừ? Có được không? Anh có đồng ý không?”

Chu Giác Sơn nhìn cô chăm chú, sóng mắt khẽ động.

Anh lặng lẽ, nhìn thoáng qua chiếc nhẫn giấu ở trong ban công.

Ôm cô, cưng chiều nở nụ cười.

“Đồng ý.”

[Phiên ngoại 3: Nhà có một bé con]

Hai năm sau, Tại Tư đã làm mẹ. Mỗi cuối tuần, cô đều dẫn bé con đến nhà Tống Diễn.

Mới vừa vào phòng, liền bị ba nam tử hán vây quanh.

“A… Trời ơi! Em gái thật là đáng yêu!”

“Cô ơi, em ấy thật là xinh đẹp!”

“Mẹ, Tụng Tụng, Tụng Tụng… Tụng Tụng muốn…”

Mắt thấy con trai lớn ngay cả lời nói cũng không lưu loát, lại vẫn luôn không chút cố kỵ hình tượng nắm làn váy của mình không buông, Y Đường xấu hổ nhìn Tại Tư, lúng túng mỉm cười một cái, cúi đầu, đụng vào cánh tay của Tụng Tụng.

Nhỏ giọng hỏi thăm, “Tụng Tụng muốn làm gì?”

“Tụng Tụng muốn, hôn…”

Nói xong, tiểu gia hỏa cong cái miệng nhỏ nhắn liền nhào tới, Y Đường bị dọa sợ vội vàng đem cô bé trong ngực đưa lại cho Tại Tư.

Cô dùng sức lực túm tám con ngựa mới túm được Tụng Tụng quay về, ngăn cản một tai họa lớn, lại vội vàng cúi đầu xin lỗi Tại Tư.

Tại Tư mỉm cười, “Không sao đâu.”

Con gái cô Thâm Thâm dáng dấp đáng yêu, từ khi sinh ra người gặp người khen, hơn nữa Thâm Thâm còn chưa đầy một tuổi, bọn nhỏ lại đều là cái gì cũng chưa hiểu, hôn một chút cũng không sao.

Trên tầng, Chu Giác Sơn và Tống Diễn vừa nói xong một vụ làm ăn.

Anh không thể tham gia quân ngũ nữa, trên tay lại đúng lúc có một khoản tiền để dành không nhỏ, trái phải đặt đâu cũng là đặt, chẳng bằng học việc làm ăn với thương nhân có kinh nghiệm, cũng hơn là rảnh rỗi ngây ngô.

Hai người đàn ông đi ra khỏi thư phòng, vừa tới cầu thang, liền nhìn thấy ba đứa bé trai ở dưới tầng đang vây quanh Tại Tư và Chu Thâm Thâm.

Chu Giác Sơn hơi híp mắt, quay đầu, “Cậu có ba đứa con trai?”

Nghĩ lại, lại nhớ hình như không đúng.

Anh nhớ, trước đây Tống Diễn từng nói với anh, Y Đường có một cháu trai không cha không mẹ, lớn tuổi nhất, nhà bọn họ vẫn luôn thu dưỡng.

Tống Diễn hơi nghiêng người, hai tay nắm tay vịn cầu thang, “Hai đứa con trai một đứa cháu, thế nào? Có coi trọng đứa nào không? Sau này cho làm con rể của cậu.”

Chu Giác Sơn không đồng ý, “Con gái của tôi mới mười tháng.”

“Định ra sớm, sau này con trai tôi chính là con trai cậu.”

Chu Giác Sơn cố tình nghiêng vai, “Vậy tôi cũng chưa chắc đã coi trọng con trai cậu.”

“Cậu coi trọng Tiểu Hạo rồi?” Tống Diễn thuận theo lời nói của Chu Giác Sơn. Tiểu Hạo trong miệng anh ta, chính là cháu trai của Y Đường.

Chu Giác Sơn trầm mặc, nhìn phòng khách tầng một, trong ba cậu bé, cậu bé vóc dáng cao nhất, cả người khí chất rõ ràng có hơi bất đồng với hai cậu bé còn lại.

Anh rất thưởng thức đứa bé có chuyện xưa, nhưng lại sợ đứa bé như vậy sẽ tổn thương tới Thâm Thâm.

“Quên đi, chuyện của con gái tôi sau này hãy để chính nó làm chủ.”

Tống Diễn đưa cho anh một điếu thuốc, Chu Giác Sơn xua tay. Cai rất lâu rồi, cũng không muốn hút nữa.

Trong phòng khách, Tại Tư ôm Thâm Thâm trong ngực, tiểu nha đầu ôm bình sữa ngủ say, Tại Tư nhỏ giọng trò chuyện nhà cửa với Y Đường, hai người vừa nói vừa cười.

Tuyết mùa đông bay theo gió, ngoài cửa sổ một màu trắng xóa, ánh sáng mặt trời dần dần trở nên mơ hồ…

Ai cũng không nghĩ đến, vài năm sau, tiểu nha đầu trong ngực trưởng thành, vẫn luôn chạy đuổi theo ba cậu bé nhà Tống Diễn.

“Anh trai! Anh trai! Thâm Thâm cũng muốn đi internet cafe [3] cả đêm, các anh đợi em một chút…”

[3] Internet cafe: hay còn gọi là cyber cafe là một nơi cung cấp dịch vụ truy cập Internet cho khách hàng, thường có thu phí và được kinh doanh dưới hình thức quán cà phê.

Tống Hạo nhướng mày, khép sách lại, từ trên bức tường rơi đầy hoa đào nhảy xuống dưới.

Chu Thâm Thâm mặt mày rạng rỡ, “Anh cả, anh có dẫn Thâm Thâm đi không?”

Tống Hạo nhìn cô bé một cái, ngoắc ngoắc ngón tay.

Chu Thâm Thâm lập tức dán lỗ tai lại, ngừng thở, xốc lên 120% tinh thần, dáng vẻ rất giống một con thỏ đứng ở vạch xuất phát chuẩn bị thi chạy trăm mét.

Tống Hạo hạ thấp âm lượng, “Em muốn đi internet cafe cả đêm hả?”

Chu Thâm Thâm vui vẻ cúi đầu, “Vâng!”

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

“Nằm mơ.”

Chu Thâm Thâm cũng cười, lập tức đứng thẳng, rút sách trong tay Tống Hạo, dùng sức đập anh một cái thật mạnh.

Anh không dẫn cô đi thì thôi…

“Anh có cần phải lớn tiếng như vậy không!!!”

Ngày đó, lỗ tai của Tống Hạo có lúc giống như là điếc rồi.

Cũng chính là ngày đó, giọng nói của Chu Thâm Thâm có lúc giống như là mất tiếng.

Lời editor: Vậy là đã kết thúc rồi. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ t trong suốt thời gian qua. LOVE ALL <3.